Nhà vỏn vẹn ba người nên khi vắng đi một, hụt hẫng cũng nhiều mà trống trải cũng hơn. Phải mất một quãng thời gian dài, chúng tôi mới có thể quen với việc nhà không có má. Không có người lưng khòm cụm rụm vào ra. Khoảng hiên trước nhà mỗi chiều mùa hè trơ trốc, mấy chiếc xe gắn máy hàng xóm để nhờ.
Bởi đâu còn người ngồi chơi, hóng mát dưới bóng hai cây viết đan thành vòm. Bàn ăn chỉ hai chỗ ngồi đối diện. Chiếc ghế ở giữa không còn má, chồng tôi lấy thêm một cái nữa đặt kề cho có đôi. Và tôi buột miệng: “Ba má chắc đã sum họp rồi”. Nghĩ là thế nói là thế, nhưng không ít lần trong bữa ăn, cả chồng lẫn vợ lửng sửng cả người.
Nỗi nhớ má thất thần hồi đầu theo thời gian đã nhường chỗ cho những lằng lặng tiếc thương. Vì hãy còn đó trong những đêm mất ngủ vào những đêm khuya khoắt, tôi nghe tiếng má kéo cánh cửa kính đóng lại, khóa chốt.
Tiếng khóa chốt từ một đôi tay gân cốt đã yếu không có vẻ gì là dứt khoát, tự tin. Cũng có hồi, tôi nghe tiếng má xé lịch, tiếng má nhịp chân, nghêu ngao dăm câu hát quen thuộc…
Đã vào mùa mưa có gần hai tháng nay kéo theo giông bão, lũ lụt, áp thấp nhiệt đới. Mưa, thấy nhớ má nhiều hơn. Thấy thiếu trong khoảng hẹp ngôi nhà mình bóng hình của má. Thấy nhớ quá mùi dầu má xức, mấy lúc trời trở lạnh như vầy.
Má chồng tôi vốn “ghiền” uống thuốc và mê xức dầu. Thuốc gì má cũng thích. Chồng tôi mua về đưa là má săm soi, coi đi coi lại từng chữ trong tờ giấy hướng dẫn sử dụng. Còn dầu má trữ hơi bị nhiều. Thường dùng có dầu gió xanh con ó. Rồi thêm dầu nóng, dầu xoa đau nhức xương khớp…
Đủ các loại và đủ thứ công dụng. Chưa kể má nhớ hết tên mấy người đã cho. Chai dầu này là của ông cậu đi Thái Lan, rồi lọ dầu nọ của bà chị dâu tôi gửi về và hộp dầu kia là của bà chị kêu bằng cô ngoài Chợ Gồm biếu…
Dầu má nhiều nhưng mất hộp nào má biết ngay. Có người trong xóm mượn rồi làm lơ, má đòi xà nẹo tới chừng nào trả mới thôi. Đã nói má ghiền thuốc và mê dầu. Má xức dầu quanh năm và thường dùng nhiều vào ban đêm, lúc trở trời mưa gió. Mùi dầu tràn ngập căn nhà dù ở phòng khách, dưới bếp hay trên gác. Một cái mùi đẫm gắt khiến nhiều lúc thấy khó chịu.
Bởi đó, không hiếm lần chúng tôi và hai đứa em càm ràm: “Má vầy, hèn gì người lúc nào cũng… rề rề”.
Được cái, má bịnh cũng thường thường. Lặt vặt cảm cúm, ê ẩm nướu vì hai hàm răng giả, đau lưng, rêm xương cốt…
Đau nặng là lần cuối trong cơn hôn mê ngắn ngủi rồi ra đi. Má thương con cháu sợ mình liệt lợ, sợ bịnh lâu khổ cả nhà.
Má không còn nhưng có vẻ mùi dầu của má hãy còn vấn vương ở lại. Thoang thoảng vào mấy hồi trời ráo nắng hanh khô và nồng cay, đậm đặc, mỗi lần trời chuyển và có mưa về. Vào những khi đó, chợt nhận ra tổ ấm này bỗng dưng ấm sực.
Ấm sực hẳn lên và ý nghĩ tôi vụt dậy: ” Nhà mình vẫn còn đó ba người”.