Tôi gật gù đồng tình theo từng mảnh ghép trong bức tranh của mối tình già nồng ấm. Ba chồng em là cậu ruột của tôi.
“Tối qua bọn em về thấy ba đang đứng trước bàn thờ mẹ thủ thỉ nói gì đó lâu ơi là lâu. Chắc ba đang nhớ mẹ lắm…” – em nói.
Nghe sao xót lòng xót dạ quá! Mợ tôi qua đời sau cơn bạo bệnh đã được gần ba tháng.
Em bảo vợ chồng em suốt ngày cứ xưng hô “ông”, “bà”, “tui” nghe cộc lốc và trần trụi lắm, chả bù cho ba mẹ chồng của em, ngọt xớt từ “anh”, dịu dàng tiếng “em”.
Nắm tay nhau đi qua bao nắng mưa cuộc đời, hơn ba mươi năm có lẻ sóng bước bên nhau như đôi chim cúc cu ríu rít, có ai ngờ đâu một ngày cánh chim đơn lẻ ở lại ôm trọn nỗi đau ly biệt. Đau đớn tận cùng. Nhớ nhung vô hạn.
Ba thập niên kết nghĩa chồng vợ dài thăm thẳm, dấu vết thời gian đã nhuộm màu mây trời lên mái tóc muối tiêu, in hằn chi chít đốm đồi mồi nơi làn da. Thế mà chữ tình vẫn nồng, vẫn thắm, vẫn đượm như chưa bao giờ sóng sánh.
Đám con cháu cứ có dịp lại xuýt xoa chẳng dứt với mối tình già ngọt ngào của cậu mợ. Mắt chẳng còn tinh anh như ngày xưa mà ánh nhìn vẫn dịu dàng, âu yếm. Tay chẳng còn rắn rỏi như ngày trước mà những ngón tay đan vẫn đủ ấm áp, nồng đượm. Lời chẳng thể tình tứ như ngày son trẻ mà giọng mềm như lụa, mượt như nhung vẫn cột chặt hai tâm hồn.
Từ hai bàn tay trắng, cậu mợ tôi dựng nên cơ sở kinh doanh nhang trầm nho nhỏ đủ nuôi ba đứa con khôn lớn, trưởng thành.
Rồi mỗi sớm tinh mơ, đôi chim cúc cu lại đèo nhau trên chiếc xe Dream vòng qua các con đường quen thuộc. Hạnh phúc dung dị đã nở hoa trên từng chuyến xe hai chiều như thế suốt ba mươi năm…
Giờ cũng là chuyến xe ấy mỗi sớm mỗi chiều, một người đàn ông lặng lẽ rồ máy, khởi động xe và không quên thì thầm khe khẽ: “Em, lên xe…”. Như một thói quen. Như một vòng lặp. Như chưa hề có sự ly biệt.