Cha thường nói: “Đi làm việc nặng ở ngoài trời, sáng ăn cơm cho chắc cái bụng”, thành thử sáng nào mẹ tôi cũng nấu cơm, kho cá.
Năm ấy lũ lớn kéo về, mùa màng thất bát, nhà ai cũng thiếu gạo. Dẫu vậy, gia đình tôi vẫn duy trì chuyện ăn sáng lúc cơm, lúc cháo độn khoai, bắp.
Cha nói với anh em tôi: “Ráng ăn cho no để có sức học nhen mấy con. Đừng lo cho cha mẹ, lớn tuổi rồi ăn ít hơn trước”. Tôi biết cha nói vậy để anh em tôi an lòng, thực ra ông cố nhịn để đàn con được no.
Anh em chúng tôi cũng hiểu được nỗi vất vả của cha mẹ nên tranh thủ mỗi chiều sang vườn nhà nội dọn cỏ mảnh đất trống trồng thêm bắp, khoai để có cái ăn sáng. Cuối cùng, trời cũng không phụ lòng người, luống bắp, khoai nào cũng xanh tốt.
Tôi nhớ hoài buổi sáng hôm đó. Con bé Ba, mới 10 tuổi, rón rén dậy thật sớm tự tay nhóm lửa luộc mớ bắp tôi với nó vừa hái hồi chiều. Khi cha mẹ thức giấc cũng là lúc nồi bắp vừa chín còn nghi ngút khói.
Bé Ba hớn hở: “Hôm nay con đãi cả nhà ăn sáng món bắp luộc”. Nói xong bé Ba khệ nệ mang rổ bắp từ bếp đặt lên bàn trong ánh mắt ngỡ ngàng của cha mẹ.
Mẹ tôi ôm bé Ba vào lòng hun chùn chụt, còn cha vừa ăn vừa tấm tắc khen: Bé Ba còn nhỏ mà biết luộc bắp khéo. Vui nhất là nhìn thằng Út cạp ăn đến mức căng cả bụng.
Năm tháng qua đi, chúng tôi lớn lên và lần lượt ra chốn thị thành trọ học. Bữa nào cũng đi làm khuya nên sáng vừa thức giấc là chạy ngay đến quán đầu hẻm ăn sáng để kịp học.
Nhớ ngày đầu ngồi ăn bánh mì kẹp thịt, tôi nhớ da diết bữa ăn sáng cùng gia đình. Có hôm nhìn sang bàn bên cạnh thấy thằng bé ngồi ăn bắp luộc ăn ngon lành làm tôi hồi tưởng rổ bắp nghi ngút khói của bé Ba ngày nào.
Dẫu biết tuổi thơ không thể quay về trọn vẹn với mùi vị của những ngày xưa cũ, nhưng trong ký ức của tôi luôn đọng lại những bữa ăn sáng ấm áp cùng cha mẹ như thế.